(chia sẻ từ một người con)
-------------------
Cũng thời điểm này của hơn 4 năm về trước, tôi nhận được tờ giấy báo trúng tuyển đại học. Thật sự lúc đó tôi vô cùng vui mừng, vội chạy ngay về nhà khoe với cha mẹ. Nhưng lúc báo tin cũng là lúc tôi tuyệt vọng nhất.
Lúc ấy, bố đang đi làm, chỉ có mẹ ở nhà. Khi nhận được tin, mẹ chỉ khẽ cười, hỏi vài câu nhưng sau đó trên khuôn mặt lại xuất hiện rất nhiều âu lo, ánh mắt mẹ nặng trĩu. Ngày hôm sau, trong một lần tình cờ nghe thấy mẹ nói chuyện với cô hàng xóm, tôi mới biết được lý do.
Nhà tôi chẳng khá giả gì trong làng, cơm chỉ đủ no, quần áo tạm đủ ấm, không được đẹp so với bạn bè cùng trang lứa. Thêm nữa, cha mẹ phải lo cho cả hai anh em ăn học chứ không phải mình tôi. Mẹ buồn, lo lắng vì sợ không đủ tiền cho tôi ăn học trong suốt 4 năm đại học. Thực sự lúc đó tôi rất đau khổ, vừa thương lại vừa giận mẹ.
Tôi đã nói dối mẹ sang nhà bạn chơi nhưng lại trốn lên đồi ngồi khóc. Tôi ước mình được sinh ra trong gia đình có điều kiện hơn rồi tự nhiên tôi lại thấy sợ, sợ ước mơ trở thành thầy giáo của mình bị dập tắt.
Tôi ngủ thiếp trên đồi, lúc tỉnh dậy thấy trời đã dần tối. Chắc cha mẹ đang đi tìm, lo lắng và rất giận mình. Bụng đói dù rất sợ về bị cha mẹ mắng nhưng vẫn phải về. Tuy nhiên, lần này trở về nhà, tôi thực sự vô cùng bất ngờ và sung sướng, hạnh phúc. Khi nhìn thấy tôi, cha không đánh cũng không mắng chửi mà ân cần bảo:
Con đi tắm rửa rồi vào ăn cơm nhé, nhanh kẻo cơm nguội hết rồi.
Tôi khá bất ngờ nhưng cũng Dạ theo lời cha, lúc ngồi vào bàn ăn cơm tôi càng bất ngờ hơn khi nghe cha nói:
Cha đã biết tin con đỗ đại học. Con cứ yên tâm đi học nhé.
Chưa hiểu chuyện gì, tôi ấp úng: Thôi, để con đi làm phụ giúp cha mẹ, nhà mình nghèo, với lại cha mẹ còn phải lo tiền cho em ăn học nữa.
Cha đáp lại:
Vấn đề tiền bạc, con không phải lo lắng. Lúc con lên 6 tuổi, cha đã tham gia cho con một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ để dự phòng và chuẩn bị khi con vào đại học. Lúc đó cha dấu mẹ, cố gắng tăng ca, tiết kiệm mỗi tháng một ít để tham gia, trước là để phòng những lúc con ốm đau, sau là để giúp con có hành trang vững bước vào đời.
Khi con đậu đại học, công ty bảo hiểm sẽ chi trả các khoản tiền theo đúng cam kết. Vì thế, con đừng lo lắng và yên tâm đi học thật tốt nhé.
Thực sự, lúc đó tôi đã rơi nước mắt nhưng đó là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc, yêu thương và biết ơn. Vậy là ước mơ trở thành thầy giáo của tôi đã trở thành hiện thực. Tôi hứa với bố mẹ sẽ cố gắng học thật tốt để đáp đền công lao sinh dưỡng và nuôi nấng.
-------
Ngày hôm nay, sau tất cả, tôi chỉ muốn nói: Con cảm ơn cha vì tất cả, nhất định con cũng sẽ tham gia bảo hiểm để trở thành một người cha trách nhiệm, đảm bảo tương lai tươi sáng, tốt đẹp nhất cho con của con sau này.
Tác giả: Ngô Kim Hòa - Người Bán Ước Mơ